《乐府变十章 其十 袁江流钤山冈当庐江小妇行》拼音版

明代王世贞

biànshízhāngshíyuánjiāngliúqiánshāngāngdāngjiāngxiǎoxíng--wángshìzhēn

tāngtāngyuánjiāngliújiénièqiánshāngāngqiánshānyángāoyuánjiāngyánzhǎng

zhīxīng宿huǒhuòtānlángjiàngshēngxiǎojiāziwèizāiwèixiáng

shòuruòguànquèángcángzhūshéguānguāngcǎilànzònghéng

kǒngquèsuīyǒunéngyǎnwénzhāngshí齿chǐxiàoèrshíjiànxiāngshū

sānshíbàitàishǐshìbiānshítiānguānqīngzǎojìngzàiliúdōu

liùshídēngshǎobǎozhìsānshíjìnshīchénbǐng

shíjiāshūnèi殿diànchìjiānrènzizuǒkōngnièsūnzhíjīn

zhūérshèngbàiguìyínfēijiǎliánqīngyúnguāngàiluódào

bàozhíxiàzhōngjìnzhōuliángtáng便biànfángshìshìjiēxiāng

wénzhīyǐnnángjǐnwèichuángwéishàngfāngzhùjīngliúwǎnbēi

diāopánshèngshànhuángpiàofēngchǐfèngtóujiānshíshíqiǎnwèn

huángróngtuánmǎngshāzhīzuòliúshāyínbǎiliǎngyǒu

jiānzuòbǎixiāngrǎnwèihùnyuánwēnliángshíyàoshǒudāoguī

yuèbàobáoshícháodāngshǔdànchūchēngchìzhuànzhí

shǐjìnshēngshuíxiānggōngyǒuwèiwèikāifēng

jiǔzhòngjiétiēdāngxiōngzhàoxiàxiānggōngdànchēngyánshǎoshīhuòwéizhōng

xiànguānxiānggōngliǎngxīngòngxīnxiānggōngbiéyǒuxīnxiànguānxún

xiānggōngkōngliǎngxīntóngxīnkōngbiéyǒuxīnxiānggōngxún

zhúzhūchénghuángguānguītiánhòuguìxiàcháoxiàngdōngshì

máoshēngqìnghāifěnchéngcháoshūlùnxiānggōngchuíbǎngzhì

níngxiànguānshēngxiānggōngxiānggōngyóukōngshāěr

língchénzhíménkāijiǔqīngqiánbáishìwènzhàoshūdànxiānggōngzhǐ

xiānggōngqiánbàoyándàndāngérziérzizhìhuìnéngshítiānxià

jiǔqīngnéngqiěchūméngǎnguīcáogòngguòchéng西

kōnglìngchuánǒuzuìwèizhěguīcáoliúzhědāngzhìwèi

jiǔqīngmiànjiǔqīngzhǐwèiqiěrěnqiánbáishì

kōngyǒuxiānggōngzhíkōngshāonièxiānggōngzhíhuì

wènxiānggōngdànkōngzhǐxiànguānyǒuzhàoxiānggōngduì

xiānggōngnéngduìérziérzizhìhuìnéngshítiānxià

shūtiānhuízàishūtiānyánjiǔbiānshíèrzhènzhūwángsānshíguó

zhōngwàiměiguānxiǎoyuánshùbǎihuángjīnzhùqiānjīnzhí

nánhǎimíngyuèzhūtiánguāngmāojīngshíhuáng

hóngqīngzhěquánjuéqiángwēishuǐjiānánā

ruìnǎozhēnlóngxiánshíwèifēnshūmínghuàzhǐqiānbǎizhóu

xièbiāojīnhuánghuángzhàoxiāngyāohuíduìduìduìjiēshū

yínchuángjīnzhàngzhěnxiàngxìngshānpíngtóuténgshuāng

jiǔlánjiànqiánfáng宿shēngmáiféngzidōulànzhǔqíngōngròu

shēngzhěbǎicónghuāzhěcóngjìnlóngchuángyuǎnzhìyīnshānhòu

fánmíngāozhīfēixiānggōngyǒuérshùbǎirénjiāndàiqīng

zhìjiézhènhóujiābìngwēizhūcàncàn西jīngshǒu

lǎozhěxiānggōngérshǎozhěkōngziwèidāngcāojūnbǐngtiānzhǎngjiǔ

shǐshàngdànzhāngtiānyǎnkāizhàoshǎokōngjiūzhūzāngzuì

sānnángzhěyánfāngchīmèijīnsūnshùzhěguīshì

yóuniànxiānggōnglǐncúnwǎnzhúsānshísōumǎnzàijīnzhūxíng

xiānggōngchuántóuzuòshuígǎnwènzhēngxiàoàoméijiānkuājiāwēng

kōngzhīshùháichēngkōng广guǎngzhēngzhūshāncáixiànggōng

wèijiāwèishēngxiōngxiōngcóngménzijùnguóxióng

lùnyǒufǎnzhuàngéyánsuǒliúténgzōngshèwànyōuqiánshǒuhuòzhènjīng

shǐzàizhītiānwēiwèihéngshǐchéngfēizhìkōngzhìjīng

kōngxiānggōngzàibàiqiějīndāngzhǎngxiāngbiéérā

xiānggōngxīnyánāníngshídīngshùsān

yuèqǐngshàngshūfèngguānshēnbǎoānnéngxiāngjiù

zhòngkěnjiānxíngshǎobiézhūguīzhěérpèiguīérguǐ

zhūxīnyánkōngtàichīguīzhěérpèiguīrénrén

háizhūérlángāshēngbiéjīnyínkōngráogāoqiánshān

zhùshēnshēnérshǐzhīérlángxīnyánātàichī

yǒujīnérdāng使shǐjīnérzhījiānxíngliǎngzhǐhuīxiétiělángdāng

chéngchéngshìsōuqǐnxiāngjiāngyǒujiǔqiángwèijiǔfǎnghuáng

qiūguānyuánshūshàngqǐngfēichuánpànchénzhédàobiān

yǒushīshōuzòngshīqúnyuānjiāqiānwànshǎonóngqián

shàngbǎoshàngfāngzhōngbǎozhùbiānchēngxiānggōngméiyōulǎotián

piàngàitóuzhejiānzhūsūnjiàngèngshòutíngzhǎngbiān

tóngbànchōngchéngzhězhōuxiànbànménzhūniǎoshòucuàn

zhōngqīngbáoziméishuòzàiliǎngwànxiānggōnghánshíyǎngtiāntàn

guónàizuòérpànbàngrénwèixiào

yúnguóguólǎoshuílìngshēngérshuílìngzòng

shuíshùliáo贿huìshuízuīzhūbiānchǔshuízhíjiànchénshuíwèikāinìng

shuíguóliángzhùshuíjiǎnguózhǎoqiúshénxiānshuíchēngxiān

chēnglóuzhūshíjūnquānzhōngliàowèijūnchōngpáochú

chēngshíjūntiánzhōngcǎowèijūnshuāngxuě

chēnggōuzhōngsuībǎochèmáoqiánnièjué

chēngshǔzàisuīyǒuxiǎosǔnshāngsuǒgòngduōhuì

xiānggōngyánqiěfǎnghuángjiálǎonéngchìlèilǎoyíngkuàng

shēngdāngzhǎngyǎnmiànjiànqióngcāngdāngzhǎngyǎnmiànjiàngāohuáng

liànyòngliùchǐbìnyòngchǐguānhuángchángānzàizāizhūjiǔháiguān

wèichēngzūnqiūānwèizinéngwèichénnéngjūn

chòujīnshísuǒjiēyún

王世贞简介

唐代·王世贞的简介

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。

...〔 ► 王世贞的诗(4337篇)